Minh An một cô vợ không quá xinh đẹp, tài năng nhưng cô có vẻ đẹp của sự từng trải những thăng trầm trong cuộc sống. Gia đình nhỏ của cô không thật sự viên mãn về kinh tế nhưng hạnh phúc và tiếng cười của chồng và con luôn tràn ngập tổ ấm bé nhỏ ấy. Hằng ngày, cô chỉ biết cố gắng mưu sinh làm lụng vất vả, lo trong lo ngoài với mong ước nhỏ nhoi sẽ giúp gia đình phần nào ổn định về kinh tế để chồng cô đỡ vất vả nhọc nhằn. Phải chứng kiến, cảnh chồng lủi thủi ngồi trước máy vi tính tìm việc vào đêm khuya, Minh An đau lòng không kìm được nước mắt.
Với tài may vá, cô không chỉ chu toàn việc nhà mà còn nhận thêm quần áo về may vá sửa cho khách hàng để kiếm thêm thu nhập phụ giúp chồng, An làm đến quên ăn quên ngủ. Đêm hôm đó, thấy An về muộn, vừa bước đến cửa cô nhận được cuộc điện thoại phàn nàn của khách hàng, chồng cô giả vờ ngủ thiếp trên ghế sofa nhưng thật ra anh đã nghe hết trận mắng như té tát vào tai cô. Tuy không nghe hết câu chuyện nhưng anh cũng mường tượng ra rằng: hằng ngày An phải nhận quần áo về nhà sửa và may cho khách, không chỉ đôi ba cái mà là rất nhiều. Không những vậy An còn vất vả lo chu toàn việc nhà. Một tay cô phải làm nhiều việc cùng một lúc, lại phải âm thầm giấu đi không dám cho chồng hay vì sợ chồng cô tủi thân rồi buồn, suy nghĩ tiêu cực.
Minh An ôm mọi vất vả, tủi nhục về riêng mình, điều đó khiến đầu óc cô đôi lúc không đủ tỉnh táo hoàn thành tốt mọi việc. Thật không may, hôm đó khách không vừa ý về quần áo đã sửa, gọi mắng An vì đã làm hỏng bộ quần áo đắt tiền của họ. Từ lúc ấy, anh chồng quyết tâm tìm việc và lén đi làm không cho vợ hay. Khi An hỏi anh chỉ nói ở nhà mệt mỏi, ngột ngạt anh chán. Rồi anh bỏ đi, không quan tâm đến cảm nhận của An. Chỉ vì không muốn vợ phải chịu đựng mọi thứ một mình, nên anh muốn gánh vác một phần thay vợ.
Nhưng hiểu được tính của An, anh đã giấu đi sự thật mặc cho vợ hiểu lầm về hành động của mình. Anh chỉ muốn khi anh thật sự sẵn sàng, ổn định mới chia sẻ cùng vợ. Vì vậy, Ăn cứ nghĩ chẳng lẽ anh đã đổi thay chê vợ, chán gia đình này rồi. Mình Ăn cứ thế suốt ngày buồn bã,hễ nhìn thấy còn là nhớ chồng rồi lại khóc, có lúc khóc đến kiệt sức ngồi nằm thiếp đi trên giường.
– Anh xin lỗi ! Vì anh mà em cực khổ, lo lắng, làm đến kiệt sức. Mấy hôm nay, anh về trễ, anh phải đi làm thêm, mong có thể phụ giúp em phần nào. Anh không dám nói, sợ em lại lo lắng cho anh nhưng không ngờ khi nói dối như thế lại càng khiến em đau khổ và lo lắng hơn. Anh xin lỗi vợ. Anh sẽ cố gắng thêm thời gian nữa lúc đó anh sẽ kể em nghe, mong rằng hôn nhân chúng ta vẫn hạnh phúc đến lúc em biết sự thật, không vì hiểu lầm mà đổ vỡ.
Nói xong anh đưa tay nắm chặt tay An, bỗng nhiên nước mắt anh chợt rơi xuống, giọt nước mắt ấm nóng loang trên đôi tay An.
– Anh ngốc lắm chồng ạ ! Đã là vợ chồng khó khăn cùng nhau chia sẻ chứ, lúc em chịu cực một mình, tuy em không kể hết anh nghe nhưng ít nhất anh biết em đang làm gì và đi đâu. Còn anh, làm như vậy em sẽ lo lắng hơn, em còn nghĩ anh đã có cô gái nào khác bên ngoài rồi chán chê em. Từ nay về sau anh đừng như vậy nữa nhé. Mình là một gia đình đắng cay, ngọt bùi cùng nhau san sẻ anh nhé.
Các chị em thấy đó, hạnh phúc gia đình rất mỏng manh nếu không biết cách xây dựng và nắm giữ. Thì tên trộm mang tên “đổ vỡ” sẽ ghé ngang tổ ấm của chị em bất cứ lúc nào. Đã là vợ chồng tin tưởng là nền tảng để cuộc sống vững bền. Dù bão giông có lớn đến đâu thì nếu cả hai cùng nhau, mạnh mẽ đương đầu cũng sẽ vượt qua một cách dễ dàng. Đừng đánh mất lòng tin trong hôn nhân vì điều đó sẽ đánh mất tổ ấm của chị em chúng mình trong phút chốc.